Chia tay vì bạn trai mê chơi game
Chuyện tình cảm hợp tan chia ly là chuyện bình thường, sóng gió cuộc đời đâu phải là ít. Mỗi người một lựa chọn riêng nhưng đa phần là do danh vọng sự nghiệp các thứ. Nếu trường hợp của mình cũng như vậy thì cũng chả thành câu chuyện để kể. Nhưng ngặt nỗi, người yêu mình là một thằng nghiện game khốn nạn.Xin lỗi vì dùng từ hơi quá, nhưng thực sự mình không thể hiểu nỗi suy nghĩ của hắn. Sao lại có thể mê những game kiểu Liên Minh Huyền Thoại và những ứng dụng cho Iphone đến thế cơ chứ.
Mình năm nay 22 tuổi, ra đời bương chải với tấm bằng khá đại học quốc gia. Tính tình cũng hòa đồng, biết kính trên nhường dưới. Người thì cũng vừa vặn, được cái thừa hưởng nước da trắng của mẹ nên cũng được gọi là ưa nhìn. Và cũng như mọi người, mình có mối tình khá đậm sâu thời sinh viên. Anh là đồng hương khóa trên giúp đỡ mình rất nhiều trong cuộc sống. Tình cảm cứ thế ươm mầm rồi chúng mình yêu nhau đến nay cũng đã 2 năm.
Anh chuyên ngành kỹ thuật với quả mắt kính đúng đặc trưng luôn. Hiền lành chăm chỉ, được khối em theo tán nhưng may sao mình bắt cóc được. Biết thế hồi đấy thả cho mấy chị em khác có khi lại hạnh phúc cho cả hai. Anh ra trường trước mình một năm làm ở công ty nước ngoài với mức lương cũng khá. Hai đứa bắt đầu nuôi ước mơ xây dựng mái ấm. Cảm tưởng hạnh phúc nhất thế gian lúc ấy chỉ có đôi ta, căn nhà nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi như tiểu thuyết vậy.
Thế rồi đại dịch bùng phát, ai cũng phải giãn cách xã hội, không thể gần nhau. Đó cũng là dịp mình mới đi làm, thời gian mới phải thích nghi. Cộng với hai đứa làm cách xa nhau nên cũng ít dịp gặp gỡ. Thế là đã xa nay còn giãn cách xã hội luôn, chỉ biết bấm tin nhắn nhìn mặt nhau qua điện thoại cho đỡ nhớ. Nhưng cũng chí vì vậy mà mình phát hiện ra cái tính nghiện game của người yêu.
Từ thời yêu nhau hắn đã thích chơi game rồi, có lần tắt điện thoại chỉ đến vào trận cùng anh em. Mình vẫn còn nhớ, tên trò chơi đấy là Liên Minh Huyền Thoại, đợt hắn rủ mình chơi suốt mà. Cố lần ghét quá, mình rùm beng nên lão cũng xuôi xuôi. Rồi học hành các thứ bận rộn mình cũng quên bẵng đi chuyện này. Đến hẳn thời gian sau này, khi dịp Covid-19 hoành hành mình mới được chứng kiến lại.
Hôm ấy vẫn như thường ngày, chúng mình call video để tán gẫu với làm mấy trò con bò. Nhưng mình để ý hắn cứ nhìn màn hình máy tính kiểu như gấp gáp lắm. Miệng nói câu được câu mất rồi đảo mắt liên tục. Mình hiểu ra vấn đề ngay, hắn vừa chơi Liên Minh vừa nghe điện thoại. Điên tiết mình mới bảo “Anh tắt đi tí chơi tiếp được không, em đang nói chuyện mà”. Nhưng hắn không quan tâm mọi người ạ, việc ai người ấy vẫn cứ làm. Tức quá, mình dập máy luôn giận dỗi.
Tưởng chừng được dỗ dành như mọi khi, nhưng không. Hẳn một tuần luôn không thấy lão nhắn tin hỏi thăm chứ đừng nói xin lỗi làm lành. Suy sụp thật sự, chẳng lẽ người yêu hai năm trời không bằng cái trò chơi ấy. Mình khóc sưng cả mắt, biết cuộc tình này chắc đến hồi kết thúc. Chỉ có điều không ngờ là lại bằng cái lý do củ chuối thế này. Không chịu đựng được nữa, mình mới gọi cho lão, nói mỉa kiểu:
– Anh đang chơi game đấy à?
– Ừ.
– Anh thực sự coi trọng game hơn em hả?
Chẳng nói chẳng rằng, hắn cúp máy luôn. Cuộc tình hai năm kết thúc, đến giờ nghĩ lại vẫn còn cay. Hỡi thế gian tình ái là chi, tại sao yêu nhau lại bị game chia cách. Nói vậy chứ mình không có ý chê bai trò chơi, dù sao cũng là do người. Chỉ trách yêu nhầm phải anh, thằng nghiện game khốn nạn. Gặp lại tôi thì đừng trách sao nước muối sát trùng lại rát.